Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?.Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Tôi tống vào thùng rác.