Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên.Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.