Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi.Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.Dù không bao giờ có tận cùng.Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.Rồi ông lại bảo: Thôi.Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.Mà đời người thì có mấy đâu.
