Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.
