Giải pháp cho vấn đề này đơn giản thôi: kiểm soát khung thời gian bạn đang tập trung vào.Một trong những điều thúc đẩy hầu như mọi người phải thay đổi đó chính là tình trạng một người chạm tới ngưỡng đau khổ.Bạn không bao giờ muốn coi những cảm xúc của mình là xấu.Câu hỏi là: Ở đâu? Bạn sẽ là người như thế nào? bạn sẽ đóng góp gì? Bây giờ là lúc để bạn phác họa mười năm sắp đến của bạn chứ không phải để đợi đến lúc đó.Câu trả lời của tôi thật đơn giản: tôi đã học được cách trang bị cho mình một nguyên tắc mà bây giờ tôi gọi là tập trung năng lượng.Nhưng những học sinh của Marva không những hiểu được những tác phẩm đó mà còn ham thích nữa.Hãy làm cho danh sách này trở thành một thực tại, khai triển một kế họach cho niềm vui từng ngày và mọi ngày.Thái độ này đã ngăn cản tôi tìm ra những giải pháp và giam giữ tôi trong những giới hạn của mình với lập trường là "phải sống thực tế".Tôi khám phá ra có một số câu hỏi có vẻ rất nhất quán.Những niềm tin này có những hậu quả sâu rộng và xa hơn.