Đừng lo trước về tương lai.Nhưng điều chắc chắn là phần đông chúng ta không chịu để ai động đến lỗ lông chân của mình.Nhiều khi có những nỗi riêng không bàn với ai được, cả với những người thân thiết hoặc bạn chí thiết nữa.Bông hoa nở giữa kẻ tường cũng vậy."Đầu tháng sáu năm 1944, tôi nằm trong một lỗ hầm gần vịnh Omala.Tôi có cảm tưởng sắp bị thần kinh suy loạn".Ông phải bỏ tiền riêng trả ngân hàng đó để y khỏi ngồi tù.Bất thần, một con gấu xám Bắc Mỹ, - mối kinh hoảng của rừng thẳm - bỗng xuất hiện dưới ánh đèn pha và bắt đầu nghiến ngấu những khúc thịt vụn do nhà bếp công viên vứt ra đó.Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế, nói: "Thượng Đế muốn sao con xin nghe vậy" mà hai hàng lệ ròng ròng trên má.Nhưng những ngày nghỉ mới là những giờ nguy hiểm nhất.
