Tôi thường khóc vô cớ.Tôi có thể giải cho viên thống đốc Nhật.Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.Boynton, chủ phòng nhân viên của công ty dầu lửa Soncony.Thế là mặc dầu đau xót trong lòng, ông rán làm tròn bổn phận "gà trống nuôi con".Ông cầm chiếc đồng hồ lấy 165 mỹ kim và mở trường dạy học, ngay giữa rừng, lấy một gốc cây làm bàn.Những vật này đều giúp tôi sống một đời sống phong phú, đầy đủ sung sướng.Không có chi xảy ra đâu.Mãi đến khi ông dùng câu hát dưới đây làm châm ngôn, ông mới thấy bình tĩnh trong tâm hồn.Ta nên nhớ rằng chỉ một cách để tìm hạnh phúc là đừng mong người khác nhớ ơn mình mà cứ cho phắt người ta đi, để được cái vui đã cho.
