Ông ngồi ở khách sạn tới quá nửa đêm, bàn bạc về những kinh nghiệm của ông.Phương pháp ấy rất tốt.Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực.Nếu không bị loà, rất có thể ông Milton chỉ thành một thi sĩ làng nhàng, chớ không phải là thi sĩ đại tài như ngày nay, và cũng rất có thể Beethoven đã không đi tới chỗ tuyệt đối của âm nhạc, nếu ông không điếc.Tôi sống để suy nghĩ những việc đã làm; để mà hối tiếc đã làm bậy; đắn đo đến những câu đã nói để tự trách mình sao chẳng nói thế này, thế nọ, có hơn không?Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới".Bác sĩ nói ông không đau gì hết, chỉ có thần kinh suy nhược.Tôi cầu nguyện hăng hái, vì sống chết do lời cầu nguyện đó - mà thiệt đúng như vậy.Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc".Tôi còn giữ một bức thư của bà Edith Alberd ở Mount Airy, thư viết: "Hồi nhỏ, tôi rất dễ cảm xúc và nhút nhát.