Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Tôi muốn đâm vào đâu đó.Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.Nhưng mà tôi bỏ học.Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
