Khi nhận trách nhiệm, ta đạt được sự tự do.Khi có sự thông hiểu sâu sắc, chúng ta sẽ đạt đến sự quân bình.Không có ước muốn được sở hữu và tích góp, chúng ta sẽ trở nên tự do và trưởng thành trong sự tự do nội tại đó.Anh ta hợp tác và giúp đỡ khu vườn, nhưng không thể can thiệp được vào các quy luật của tự nhiên: bão tuyết, giông tố, ngập úng, nắng hạn.Nếu đồng nhất bản thân với "vai diễn" và để cho hạnh phúc của chúng ta phụ thuộc vào nó thì khi chuyển sang "vở kịch" khác, chúng ta sẽ cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.Và kết quả của sự trống rỗng đó là đau khổ và lo âu.Họ không biết rằng sự yên tâm do lệ thuộc mang lại chỉ là sự ảo tưởng.Sự rối loạn này dẫn đến mệt mỏi, căng thẳng, cảm giác bất ổn và sợ hãi.Sự lo lắng xuất phát từ sự sợ hãi, và việc lo lắng chẳng giải quyết được gì.Còn tôi, đương nhiên tôi không thích sống với ý nghĩ rằng mình có những kẻ thù đang chực chờ cơ hội để đòi lại những gì bị đoạt mất.