Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Không có thời gian để sửa chửa.Nó cùng tham gia giải với bạn.Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu).
