Tôi có thể kể Pascal, La Bruyere (triết gia pháp thế kỷ 17) và Emerson (triết gia Mỹ thế kỷ 18).Bạn không cho phép óc bạn "lơ mơ" được, buộc nó phải làm công việc của nó và nó đã làm xong.Nó là nguyên nhân của trạng thái không yên ổn trong tâm tư, nó như một bóng ma, luôn luôn phá quấy những cuộc vui của ta.Nó ngắn quá đi thôi.Nhưng những điều tôi nói về âm nhạc có thể áp dụng vào những nghệ thuật khác.Và cũng không có hình phạt.Không có gì so sánh với nó được.Khi đã điều khiển phần tử vô kỷ luật nhất trong cơ thể phức tạp của ta thì ta phải tròng ngay ách vào cổ nó.Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.Bạn phải phải phân biệt văn chương và sách nghiên cứu về những đầu đề không phải là văn chương.