Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.Khỏe theo nghĩa dẻo dai.Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.Nói chung là tốn thời giờ.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.